Replay – B Ray
FB: www.facebook.com/yunbray
FB: www.facebook.com/yunbray
Instrumental: Song Cry – Jay-Z
Instrumental: Song Cry – Jay-Z
Tao giật mình và thức giấc, đầu còn đau hơn là búa
bổ,
Cổ họng tao khô rát, hơi thở như cứa cổ,
Vội nhìn xung quanh, trông như tao đang ở bệnh viện,
"Y tá! Bác sĩ! Có ai không xin hãy lên tiếng?"
Tao là ai? Lý do gì tao lại đến đây?
Tao không nhớ gì đuợc truớc cái lúc mà tao thức dậy,
Chân tay đều lành lặn, ngoài vết thuơng ở trên đầu,
Tao truợt chân và ngã, hay đã say xỉn và đánh nhau?
Hay tao là 1 tên cuớp, đã bị đánh khi hành nghề?
Không thể, có thằng ăn cuớp nào mà lại bảnh thế,
Nếu là cuớp, khi thức giấc đã có thằng cớm ở cạnh
bên,
"Nếu tao biết mày thức, thì tao đã đánh mày cho
mạnh thêm."
Sẽ có câu trả lời, suy đoán chi phiền não,
Chân tay tao khoẻ mạnh, cần gì chờ họ tìm tao,
Nhưng không ai ngoài lan can, không ai trong phòng
mạch,
Không 1 bóng nguời lảng vảng, sau khi tìm tòi mọi
ngóc ngách,
Ok! Trò đùa này đã không còn vui,
Nếu mọi nguời muốn dọa tôi, thì đã có thể ra đuợc rồi,
Nhưng chỉ có sự im lặng, và im lặng mà thôi...
Cái quái gì đang... khoan, có cái ví nó đang nằm trong
túi,
Chứng Minh Nhân Dân nói, tao đang sống tại Sài Gòn,
Tên họ Nguyễn Tự Con, năm nay tao 24,
Tao sẽ biết thềm về tao, nếu tao đi đến địa chỉ,
Thay đồ, ra cổng, không quên con dao truớc khi đi,
Nhưng xem ra, cẩn thận là thừa thãi,
Không 1 bóng nguời ngoài này, không có xác chết bừa
bãi,
Không có súng đạn, không quái vật, không nguời
ngoài hành tinh,
Ít nhất là trong thành phố này, chỉ còn lại tao một
mình,
Chọn 1 chiếc xe, mở cửa và rồ máy,
Tao chạy như chiếc cứu hỏa, mỗi khi mà có cháy,
Tao chạy như muốn đâm vào chỗ nào rồi trở thành tro
thây,
Để thoát khỏi cơn ác mộng này, vì nó thật khó dậy!
Bình tĩnh, tao hãy cứ đi theo bản đồ,
Dẫu biết rằng mọi chuyện thật khó hiểu, nhưng mà
tao phải cố,
Quẹo trái, đi thêm 2 con hẻm là tới,
Tứ chi tao run rẫy, tâm trí tao rã rời,
Tại sao con sống sót? Tại sao con hả trời?
Liệu đây có nghĩa là con phải sống chỉ mỗi mình con
cả đời?
Ngẫm nghĩ 1 lúc, thì cũng là lúc tới nơi,
Như ông ấy nói, "vào đi, câu trả lời của con đang đợi."
Buớc ra khỏi xe, tao nhìn quanh tất cả mọi vật,
Có lẽ vừa rồi vì sợ hãi, nên tao đã vội thật,
Nơi tao sống là 1 khu giàu sang và sạch sẽ,
Sự im lặng khiến xung quanh như đánh lên 1 tranh vẽ,
Mở cửa và buớc vào nhà, trông như 1 gia đình,
Đó là thứ đầu tiên tao có thể thấy qua hình,
Trông giống như tao luôn luôn đặt cô ấy là chính,
Và câu bé đó trông giống như rất tự hào vì đấy là ba
mình,
Không phí thời giờ, tao vội chạy ngay lên lầu,
Tao là ai, chuyện gì xảy ra, tao cần biết thêm sâu,
Vì sao tao nằm viện, giờ gia đình tao đâu?
Và điều đầu tiên tao thấy ập vào mặt tao như phép
nhiệm màu,
1 cuộn băng, trên đó ghi: Gửi: Mày - Từ: Tao,
Như mọi chuyện không đủ điên, tao chẳng biết dùng
từ nào,
Không lẽ chưa đủ chuyện, ĐỊT CON MẸ tao không
tin,
Bỏ băng vào máy, và thằng khốn tao đang ngồi truớc
ống kính,
"Nghe đây Con, mày là 1 thằng tồi,
Khi mày đang xem cuộn băng này thì loài nguời không
tồn tại rồi,
Tao cũng không thể biết chắc đuợc rằng là mày có
hay,
Mọi nguời dều biến mất, và tất cả là do mày,"
Khoan đã, ý mày nói tao là thủ phạm?
Tao huỷ diệt cả thế giới, rồi vào bệnh viện để ngủ
tạm?
Đặt cuốn băng ở đây, để tao và mày đi tìm nhau?
Địt con mẹ mày, bố mày đéo bao giờ mà tin đâu,
"Tao biết, nhưng chỉ còn tao và mày trên địa cầu,
Và tao là chính là mày, chẳng lẽ chúng ta lại cũng
không tin nhau?
Gia đình này là do 1 tay của mày đã phá nát,
Lỗi tại mày mà tất cả loài nguời đã trở thành đá, cát.
Nhưng không sao, homie, lấy cây súng sau tủ,
Kết thúc tất cả, hãy để luơng tâm mày mau ngủ,
Khi không ai ở đây, thì liệu mày có thể trốn mãi,
Liệu mày vui vẻ tồn tại, khi biết những thứ mày tổn
hại?”
Cuốn băng dừng lại, tao duờng như đã đứng chết,
Vì những gì nó nói, nghe ra cũng đúng phết,
Chẳng lẽ tao sẽ sống cô độc từ giờ đến kết?
Khi chính bản thân tao cũng đồng ý là tao nên chết?
Lấy ra khẩu súng, băng đạn đủ sáu viên,
Chỉa súng vào đầu: "Lần cuối cùng và lần đầu tiên.
Xin lỗi con trai, ba đã không tốt với cả 2,
Xin lỗi ba mẹ, nguời con không thể nhớ là ai."
*Boom*
1 làn khói trắng, cảm giác của yên bình,
Như thuợng đế tạo ra nơi này chỉ để cho riêng mình,
Tốn mất vài phút để tao phát hiện mình trên mây,
Xua đi 1 ít, thì lúc bấy giờ tao mới thấy,
Cả gia đình tao đang đứng, truớc nấm mộ của tao,
Có ba mẹ, có anh chị, bạn bè, không thiếu 1 nguời nào,
Tuởng chừng như truớc mặt, nhưng họ lại xa lắm,
Con trai tao nói: "con nhớ ba, con thuơng ba lắm"
Đây là trò đùa gì đây? Đáng lẽ tao không phải chết,
"Nguyễn Tự Con, chuyến tàu của mày đã đến,"
Bỗng nhiên tao vô thức, tất cả 1 màu đen,
Là khi tao nghe tiếng: "Tỉnh dậy! Đừng đi theo ánh
đèn,"
Tao giật mình và thức giấc, đầu còn đau hơn là búa
bổ…
Post A Comment: