TẠi sao đến khi cảm xúc thật nhất..lại khó để viết thành lời...
Mở thuốc trong bao...châm hút...ta thử làm một kẻ...bất cần đời...
Ca từ ta lấy trong xó....chỉ vọn vẹn còn đc mấy câu...
Dòng đời này vốn vòng vo...liệu xoay 1 vòng ta lại có thể thấy nhau...
Đã lâu lắm rồi ta ko giam mình trong sự cô đọc...
Kìm nén cảm xúc để giấu ánh mắt..là điều cố học..
Ta lớn lên theo chút từng trải...
Chỉ đến khi ta chết điều này mới dừng lại.
Đơn giản là trắng và đen..
Với anh màu nắng là em...
Em thử ngẫm mà xem...
Nhạc và người a với nó cũng như nhau...
Có thể anh sẽ ko rap đến khi chết.vì nghe hơi hư cấu...
Anh cũng phải lo tương lai...anh cũng phải lo trước mắt..
Nhưng anh ko phải là thằng tính toán thua thiệt được mất
Cuộc đời này vốn ko công bằng...điều này anh biết...
NÓ cũng ko đẹp như khi vào nhạc anh viết...
Và rồi a học cách chấp nhận sau những lần vấp ngã...
A chỉ muốn quay lại thời trẻ trâu còn học cấp 3..OH!
Nơi tình yêu đẹp...hôn nhau ở bên tường...
Nơi thức đêm..sáng ngủ gục đời lại lên hương..
Nhưng thời gian không đợi ai cả phải ko em...
Anh chỉ sợ sẽ không còn mẹ đợi a mãi ở trong đêm...
Yo..anh sợ nhũng người yêu thương ko còn đây...
Anh sợ một hôm tỉnh dậy...trời trong ko còn mây...
Mở thuốc trong bao...châm hút...ta thử làm một kẻ...bất cần đời...
Ca từ ta lấy trong xó....chỉ vọn vẹn còn đc mấy câu...
Dòng đời này vốn vòng vo...liệu xoay 1 vòng ta lại có thể thấy nhau...
Đã lâu lắm rồi ta ko giam mình trong sự cô đọc...
Kìm nén cảm xúc để giấu ánh mắt..là điều cố học..
Ta lớn lên theo chút từng trải...
Chỉ đến khi ta chết điều này mới dừng lại.
Đơn giản là trắng và đen..
Với anh màu nắng là em...
Em thử ngẫm mà xem...
Nhạc và người a với nó cũng như nhau...
Có thể anh sẽ ko rap đến khi chết.vì nghe hơi hư cấu...
Anh cũng phải lo tương lai...anh cũng phải lo trước mắt..
Nhưng anh ko phải là thằng tính toán thua thiệt được mất
Cuộc đời này vốn ko công bằng...điều này anh biết...
NÓ cũng ko đẹp như khi vào nhạc anh viết...
Và rồi a học cách chấp nhận sau những lần vấp ngã...
A chỉ muốn quay lại thời trẻ trâu còn học cấp 3..OH!
Nơi tình yêu đẹp...hôn nhau ở bên tường...
Nơi thức đêm..sáng ngủ gục đời lại lên hương..
Nhưng thời gian không đợi ai cả phải ko em...
Anh chỉ sợ sẽ không còn mẹ đợi a mãi ở trong đêm...
Yo..anh sợ nhũng người yêu thương ko còn đây...
Anh sợ một hôm tỉnh dậy...trời trong ko còn mây...
A trưởng thành hơn anh nghĩ...cũng có thể là a đã già đi...
Hồn già những Nhân ko...thì đối với anh cũng chả là gì...
Đã bao nhiêu lần anh cầm điếu thuốc cuối cùng..ở trên tay..
Đã bao nhiêu lần anh tự hứa sẽ thức nốt thôi đêm nay...
Nhưng mà được đâu...kẻ thù lớn nhất đời anh...là chính anh..
10 năm nay a đâu thể thằng được nó...quá hèn phải không em..
Vẫn tiếng nhạc ở trong đêm...với khói thuốc..
Vẫn tự do bị trói buộc...a ghét nơi đông người...
A cảm thấy chán nản...tháng ngày rông rưởi...
Anh phải làm gì đây...vẫn lại luẩn quẩn với vài câu hỏi...
Anh cảm thấy hơi lạc lõng..như con sâu bé nhỏ giữa đầu đời...
Cuộc đời a luôn gắn liền với chữ đi...
cũng vì anh thích nó như chữ free..
Tự do nhưng cô độc...lòng người vẫn luôn hằn học..
Đêm ko ngủ thức trắng nhớ em...anh trằn trọc...
Đến canh 3...gà gáy...a đợi bình mình lên...
Để được nhìn thấy em...băng qua những nơi mình từng đến...
Để đc khắc sâu những điều..trước kia mình từng hẹn
Thật đẹp phải không em...và giá như mình cứ mãi bé nhỏ..
Như thuở mới lọt lòng...
và rồi tỉnh dẩy...thì ra đó chỉ là giấc mộng..
Hồn già những Nhân ko...thì đối với anh cũng chả là gì...
Đã bao nhiêu lần anh cầm điếu thuốc cuối cùng..ở trên tay..
Đã bao nhiêu lần anh tự hứa sẽ thức nốt thôi đêm nay...
Nhưng mà được đâu...kẻ thù lớn nhất đời anh...là chính anh..
10 năm nay a đâu thể thằng được nó...quá hèn phải không em..
Vẫn tiếng nhạc ở trong đêm...với khói thuốc..
Vẫn tự do bị trói buộc...a ghét nơi đông người...
A cảm thấy chán nản...tháng ngày rông rưởi...
Anh phải làm gì đây...vẫn lại luẩn quẩn với vài câu hỏi...
Anh cảm thấy hơi lạc lõng..như con sâu bé nhỏ giữa đầu đời...
Cuộc đời a luôn gắn liền với chữ đi...
cũng vì anh thích nó như chữ free..
Tự do nhưng cô độc...lòng người vẫn luôn hằn học..
Đêm ko ngủ thức trắng nhớ em...anh trằn trọc...
Đến canh 3...gà gáy...a đợi bình mình lên...
Để được nhìn thấy em...băng qua những nơi mình từng đến...
Để đc khắc sâu những điều..trước kia mình từng hẹn
Thật đẹp phải không em...và giá như mình cứ mãi bé nhỏ..
Như thuở mới lọt lòng...
và rồi tỉnh dẩy...thì ra đó chỉ là giấc mộng..
Post A Comment: