KHẢ NĂNG PHÂN TÍCH KINH NGẠC CỦA ÔNG LÃO BÁN QUẨY LÀM GIẬT MÌNH CẢ LÃNH ĐẠO BỘ MÁY HÀNH CHÍNH

Share it:
Ngài huyện trưởng nghe xong không ngậm nổi miệng, đứng bất động, hình như hóa đá mất rồi…
Ngày hôm đó, ngài chủ tịch huyện mới nhậm chức mới đến một hàng ăn lề đường dùng bữa sáng, vừa tìm được cái bàn ngồi xuống thì nghe thấy giọng ông Hồ bán bánh quẩy vừa đều tay đảo quẩy vừa nói: “Các vị ngon miệng nhé, quản lý đô thị sắp đến dẹp hàng quán vỉa hè rồi, ít nhất cũng phải nghỉ bán ba ngày, không có bánh quẩy mà ăn đâu!”
Ngài chủ tịch huyện giật mình: lãnh đạo cục vệ sinh an toàn thực phẩm gần đây có kế hoạch thị sát, chiều ngày hôm qua trên huyện mới ra quyết định hai ngày nữa ra quân dẹp hàng quán vỉa hè, sao ông lão này mới sáng ra đã biết được?
Nào ngờ chuyện này vẫn chưa rõ, lại xảy ra chuyện khác càng khiến ngài chủ tịch huyện đặt một dấu hỏi to đùng trong đầu. Một hôm khác, theo lệ thường ông ta lại vào ăn quẩy ở quan ông Hồ. Không ngờ, ông lão lại báo một tin: “Sắp có thanh thiên đại lão gia đến đó! Ai có oan ức gì, hãy đến nhà khách huyện đợi đi!”
Chủ tịch huyện lại vừa bất ngờ vừa đau đầu. Tổ công tác tòa án tỉnh thứ tư sẽ xuống thanh tra án tồn đọng, tin tức này tối ngày hôm qua hội thường ủy mới được gửi xuống, ông lão này sao lại biết nhanh như vậy? Điều khiến ngài chủ tịch huyện bất ngờ hơn nữa là, ông lão không những nắm chắc như lòng bàn tay lịch trình của các vị lãnh đạo, đến cả hành động tuyệt mật càn quét các tụ điểm ăn chơi, lão cũng nắm chắc như lòng bàn tay.
Một ông già nửa chữ bẻ đôi không biết lại có thể biết được nhiều thông tin nội bộ hành chính như vậy, không nghi ngờ gì nữa, nhất định là bảo mật trong nội bộ kém, mồm miệng không kín kẽ. Vậy là, ngài chủ tịch huyện lập tức mở hội nghị, kiên quyết phê bình cả các vị cục trưởng, trưởng phòng. Các vị lãnh đạo có mặt trong hội nghị không ai dám ngẩng đầu lên hay hé răng một lời.
Vẫn là cục trưởng cục công an dũng cảm, không nhịn được hỏi: “Ngài chủ tịch huyện, chuyện của ông lão đó, ngài tận mắt thấy sao, hay là nghe phong thanh?”
Ngài chủ tịch huyện kích động đập bàn: “Tôi tận tai nghe thấy! Tôi hỏi đồng chí, có phải tối này chúng ta có chiến dịch càn quét các tụ điểm ăn chơi trong thành phố không?”
Cục trưởng lúng túng, ngây ra. Vị chủ tịch tức tận óc hạ lệnh: “Anh đi điều tra xem ông ta xuất thân như nào, ngày mai báo cáo lại cho tôi!” vị cục trưởng căng thẳng đi thay đồ dân dụng, lập tức chạy đến chỗ ông lão âm thầm điều tra. Không ngờ, ông lão lại thông báo: “Ông chủ tịch thị trấn dạo này gặp vận xui rồi. Các vị đợi mà xem, chuyện không nhỏ đâu…”
Cục trưởng vừa nghe xong vô cùng kinh ngạc. Vậy là, ngài ta hít một hơi, cười hềnh hệch, giả làm tên ngốc mua hàng: “Sao ông biết? Chẳng nhẽ con trai ông là bí thư ủy ban kiểm điểm?”
Ông lõa vuốt râu cười: “Sao tôi biết được hả? Tên nhóc đó hồi trước thường ăn quẩy của tôi, đều bảo tài xế lái xe qua mua, hai ngày hôm nay không bình thường, tự mình đi ăn, lại còn mặt mày ủ rũ. Năm đó cha nó mất, còn không thấy nó buồn bằng. Thứ có thể khiến nó buồn hơn cá cha chết, ngoài bị cắt chức thì còn là gì nữa?”
Sau khi nghe xong, thầm lấy làm hâm mộ, lão già này đúng là có bản lĩnh. Vậy nên cũng không cần màu mè, hỏi tiếp: “Vậy tối hôm đó sao ông biết được hành động càn quét tụ điểm ăn chơi?”

Ảnh:Bài Học Cuộc Sống
Ông lão có râu lại cười: “Cậu không nhìn thấy mấy tụ điểm đó vừa sáng ra đã treo biển đóng cửa sao? Mọi người đều rất tinh mắt, tin tức còn nhanh nhạy hơn chúng ta nhiều!”
“Vậy còn thanh tranh vệ sinh xuống kiểm tra thì sao, sao ông biết được?”

Ông lão trả lời : “Ngoài việc có cấp trên đến kiểm tra, thì cậu có nhìn thấy xe nước rửa đường đi qua không?”
Cuối cùng, cục trưởng hỏi ông ta câu hỏi khó nghĩ nhất: “Tổ công tác tòa án huyện chỉ đạo công việc, sao ông lại có thông tin nhanh vậy?”
Ông lão bĩu môi nói : “Cái này quá đơn giản. Hàng xóm nhà tôi có án, tòa án kéo dài đến tám năm không xét. Hôm đó, nhân viên tòa án lại chủ động đến phỏng vấn, khuôn mặt tươi cười hỏi hết thứ này đến thứ khác, lại còn đảm bảo hết bao nhiêu lần sẽ giải quyết. Cái này không phải là sợ có cấp trên xuống lấy ý kiến sao!”
Ông cục trưởng bái phục vội vã quay về báo cáo lại với ngài chủ tịch. Sau khi nghe xong tình hình ngài chủ tịch lòng dạ như đốt, lập tức mở hội nghị, giáo huấn liền bốn tiếng đồng hồ: “Các đồng chí, đến một bác bán quẩy cũng có thể nhìn ra động thái làm việc của chúng qua một vài biểu hiện đơn giản, điều đó chứng minh gì? Chứng minh chúng ta vẫn còn tồn tại quá nhiều chủ nghĩa hình thức. Thứ thói quen xấu này không đổi, sao có thể nâng cao hình tượng nhà nước? Bắt đầu từ hôm nay, bộ phận nào còn vì nguyên nhân này mà làm lộ tin cơ mật, để ông lão “chưa bói đã biết”, tôi nhất định không khách sáo!”
Lại một buổi sáng khác, ngài chủ tịch huyện đến ăn sáng ở đây, muốn thử xem hiệu quả buổi họp hôm trước như nào. Không ngờ ông lão lại thông  báo tin mới: “Hôm nay, cấp trên phái lãnh đạo xuống, không chỉ có một người đâu!”
Huyện trưởng giật mình, đây đúng là việc không thể coi thường được. Buổi chiều, chủ tịch thành phố sẽ phối hợp cùng lãnh đạo tỉnh đến kiểm điểm công tác, tối qua ngài mới biết, ông lão này sao biết trước được nữa vậy?
Ngài chủ tịch nén giận, hỏi ông lão: “Ông nói có lãnh đạo cấp cao đến, thế rốt cục là cao đến mức nào vậy?”
Ông lão không thèm ngẩng đầu lên đáp: “Dù sao thì cũng cao hơn chủ tịch huyện!”
Ngài chủ tịch lại hỏi: “Ông còn nói là không chỉ có một người, vậy chính xác là có bao nhiêu người vậy?”
Ông lão ngẩng đầu lên suy nghĩ, xác định rồi trả lời: “Bốn!”
Ngài huyện trưởng trợn mắt há mồm, cấp trên xuống đúng là có bốn người! Tim đập thình thịch ngài ta hỏi: “Thầy Hồ, sao ông biết mấy chuyện này vậy? Lại còn biết chính xác như thế nữa.”
Ông Hồ cười nhạt: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Buổi sáng tôi dọn hàng, nhìn thấy bảo vệ nhà khách huyện đều đeo găng tay trắng, ai cũng như sắp đánh giặc vậy, nhất định là có cấp trên đến. Sau đó, quan sát chỗ để xe, bí thư, và chủ tịch huyện đều đỗ xe trong góc, nhất định là có quan lớn hơn họ đến. Tiếp tục quan sát kỹ sẽ thấy, vị trí đỗ xe của bí thư và chủ tịch huyện là số năm, sáu; vậy nghĩa là có một vị lãnh đạo cấp cao đến. Cậu tin không? Người làm quan khác với dân thường chúng ta, đến đi vệ sinh cũng phải phân cao thấp, xếp hàng trước sau nữa là!”
Ngài huyện trưởng nghe xong không ngậm nổi miệng, đứng bất động, hình như hóa đá mất rồi…
Phân tích…đây mới chính là năng lực phân tích…
Share it:

note

Post A Comment: