Ngồi, xuống đây chút thôi
Ngân nga câu hát ru lòng mình thảnh thơi
Tình, hoá kiếp mây trời
Hồn tôi là gió, theo mây bay ngút ngàn
Ai dắt tay em đi, qua bao cuộc tình si?
Ai đóng đinh xuân thì, bằng sợi duyên sầu bi?
Ai lãng quên ai rồi, người ơi
Ai vấn vương, chẳng đành buông lơi
Cơn bão đêm qua ùa về lắt lay
Em tiếc thay cho số kiếp "không nhà"
Cơn bão tan rồi, anh cũng đã mãi xa
Cơn bão lòng em chưa nguôi, ngày cũ chưa vội sang
Ngân nga câu hát ru lòng mình thảnh thơi
Tình, hoá kiếp mây trời
Hồn tôi là gió, theo mây bay ngút ngàn
Ai dắt tay em đi, qua bao cuộc tình si?
Ai đóng đinh xuân thì, bằng sợi duyên sầu bi?
Ai lãng quên ai rồi, người ơi
Ai vấn vương, chẳng đành buông lơi
Cơn bão đêm qua ùa về lắt lay
Em tiếc thay cho số kiếp "không nhà"
Cơn bão tan rồi, anh cũng đã mãi xa
Cơn bão lòng em chưa nguôi, ngày cũ chưa vội sang
Anh sẽ không quên em
Dù sau cùng tất cả là nỗi buồn,nhưng anh sẽ không quên em
Mỗi khi cầm điếu thuốc đốt nhét cho mình vài hơi nữa
Nhìn ánh đèn giữa nửa đêm anh tự hỏi giờ này em đã ổn chưa?
Phía ngoài kia ô cửa cũ có vô tình em nhìn lại
Biết đâu có người đang chờ em
Như người ta yêu mùa thu,chẳng bởi vì lý do nào
Như khi yêu ta thường ngu đừng hỏi tại vì sao
Bí mật của lá rơi,bầu trời của thanh khiết
Bí mật anh yêu e,thôi e mình anh biết
Như lời ca trong "bến vắng" ,em sẽ chẳng ghé thăm
Vì tổn thương là cố chấp,dù tình yêu tồn tại theo bao tháng năm
những mùa hoa không nở lại
Những tháng năm tuổi trẻ của tình yêu,không bao giờ là mãi mãi
Nếu đại dương một lần vơi,sẽ lấp đầy bởi e,nước mắt sau một lần rơi
Những đám cháy để tàn tro,những cô độc như mùa đông,
Hãy cho anh một khoảng trời,để quên em,quên như ta phải sống
Quên cho những giam cầm từ chính ta được giải phóng
"Quên như những mũi tên bắn hạ toà thành xuyên mây cho trời có nắng
Quên như phải cố gắng"
Quên để vô danh
Giữa chúng ta thành ngôi nhà không tên trên phố vắng
Thành những người đi lạc lối
Thành câu thơ vô nghĩa không có gạch nối
Anh đã nghĩ mình tự do
Anh đã nghĩ mình lênh đênh trong cơn sóng ngầm,k cần bờ bến,tự lo
Sao hôm nay anh phải viết?
Chỉ vì 1 cơn mưa trên phố quen,nơi em đã luôn,và mãi luôn có tên
Anh sẽ k quên em,dù sau cùng tất cả là nỗi buồn,anh sẽ k quên em
Dù sau cùng tất cả là nỗi buồn,nhưng anh sẽ không quên em
Mỗi khi cầm điếu thuốc đốt nhét cho mình vài hơi nữa
Nhìn ánh đèn giữa nửa đêm anh tự hỏi giờ này em đã ổn chưa?
Phía ngoài kia ô cửa cũ có vô tình em nhìn lại
Biết đâu có người đang chờ em
Như người ta yêu mùa thu,chẳng bởi vì lý do nào
Như khi yêu ta thường ngu đừng hỏi tại vì sao
Bí mật của lá rơi,bầu trời của thanh khiết
Bí mật anh yêu e,thôi e mình anh biết
Như lời ca trong "bến vắng" ,em sẽ chẳng ghé thăm
Vì tổn thương là cố chấp,dù tình yêu tồn tại theo bao tháng năm
những mùa hoa không nở lại
Những tháng năm tuổi trẻ của tình yêu,không bao giờ là mãi mãi
Nếu đại dương một lần vơi,sẽ lấp đầy bởi e,nước mắt sau một lần rơi
Những đám cháy để tàn tro,những cô độc như mùa đông,
Hãy cho anh một khoảng trời,để quên em,quên như ta phải sống
Quên cho những giam cầm từ chính ta được giải phóng
"Quên như những mũi tên bắn hạ toà thành xuyên mây cho trời có nắng
Quên như phải cố gắng"
Quên để vô danh
Giữa chúng ta thành ngôi nhà không tên trên phố vắng
Thành những người đi lạc lối
Thành câu thơ vô nghĩa không có gạch nối
Anh đã nghĩ mình tự do
Anh đã nghĩ mình lênh đênh trong cơn sóng ngầm,k cần bờ bến,tự lo
Sao hôm nay anh phải viết?
Chỉ vì 1 cơn mưa trên phố quen,nơi em đã luôn,và mãi luôn có tên
Anh sẽ k quên em,dù sau cùng tất cả là nỗi buồn,anh sẽ k quên em
Post A Comment: