Từ từ, rời khỏi ngã ba định mệnh
Lỗi gien, điều đó có thể làm ta bị bệnh
Mông mênh, và ta chông chênh trên hành trình
Chấm đỏ rất nhỏ trên hành tinh, không chút thành kính (nên ta đi lệch)
May chăng, tưởng đâu vài lần đi đứt. Họ vẫn cứu vì y đức
Từ nay kẻ sống thoi thóp này sẽ chối từ tri thức
Hay vô thần sau bĩ cực ? Uhm, cũng có khi nhưng
Ta là tân binh trong kiếp nhân sinh, do
Không có chân kinh, nên ta xin thôi học tập
Đây xôn xao những cái đầu di động ngó cây cầu hy vọng
Ta giữ riêng sự độc lập
Nhẹ nhàng lướt qua những phòng học, nơi có những ròng rọc
Đưa người ta lên xuống nhưng mắt nhìn ta chòng chọc
Không thể nói trắng là không thể qua cầu
Viễn cảnh đó là ảo ảnh, nó cũng không làm ta sầu
Lỗi gien, điều đó có thể làm ta bị bệnh
Mông mênh, và ta chông chênh trên hành trình
Chấm đỏ rất nhỏ trên hành tinh, không chút thành kính (nên ta đi lệch)
May chăng, tưởng đâu vài lần đi đứt. Họ vẫn cứu vì y đức
Từ nay kẻ sống thoi thóp này sẽ chối từ tri thức
Hay vô thần sau bĩ cực ? Uhm, cũng có khi nhưng
Ta là tân binh trong kiếp nhân sinh, do
Không có chân kinh, nên ta xin thôi học tập
Đây xôn xao những cái đầu di động ngó cây cầu hy vọng
Ta giữ riêng sự độc lập
Nhẹ nhàng lướt qua những phòng học, nơi có những ròng rọc
Đưa người ta lên xuống nhưng mắt nhìn ta chòng chọc
Không thể nói trắng là không thể qua cầu
Viễn cảnh đó là ảo ảnh, nó cũng không làm ta sầu
Thừa hiểu ta là kẻ sớm lạc bước trong đời
Mong đợi gì khi ta chỉ là khách không mời
Hồn ta thoát xác rong chơi, còn họ khoác áo hong phơi
Tựa như 2 đường song song, tuy không cắt cũng không rời
Mong đợi gì khi ta chỉ là khách không mời
Hồn ta thoát xác rong chơi, còn họ khoác áo hong phơi
Tựa như 2 đường song song, tuy không cắt cũng không rời
Trên cao vẫn có tiếng chơi nhạc hoài. Ta thấy hơi lạc loài
Ngồi một mình trên con tàu bạc, thèm nghe lại loạt bài của Trọng Đài
Đời như giấc mộng dài nhưng nó có 1 không 2
Có ai giống ta không ? Không ai !
Trời tối sầm khi qua sân ga số phận
Chuông đổ tiếng thứ mười, Ta thì nhỏ, họ tỷ người.
Họ chỉ trỏ, ta chỉ cười, Có khi bỏ xa vì đời - ta chỉ ở 50/50 ?
Vẫn không thể nói được gì hết, không vì cuối cùng thì chết
Chỉ còn tiếng vọng, ta đã gào rát họng
Giờ như gã câm, vẫn không thấy mặt đường khát vọng. Vì ……
Đời ta là những sự chồng chập của ảo ảnh và sự lẫn lộn của thời gian
Đêm, những khối sầu khiến mắt ta đục ngầu
Ta ưa khoảng tối mầu nên đến sáng ta lại gục đầu
Ngồi một mình trên con tàu bạc, thèm nghe lại loạt bài của Trọng Đài
Đời như giấc mộng dài nhưng nó có 1 không 2
Có ai giống ta không ? Không ai !
Trời tối sầm khi qua sân ga số phận
Chuông đổ tiếng thứ mười, Ta thì nhỏ, họ tỷ người.
Họ chỉ trỏ, ta chỉ cười, Có khi bỏ xa vì đời - ta chỉ ở 50/50 ?
Vẫn không thể nói được gì hết, không vì cuối cùng thì chết
Chỉ còn tiếng vọng, ta đã gào rát họng
Giờ như gã câm, vẫn không thấy mặt đường khát vọng. Vì ……
Đời ta là những sự chồng chập của ảo ảnh và sự lẫn lộn của thời gian
Đêm, những khối sầu khiến mắt ta đục ngầu
Ta ưa khoảng tối mầu nên đến sáng ta lại gục đầu
Cũng chỉ tại vì
Thừa hiểu ta là kẻ sớm lạc bước trong đời
Mong đợi gì khi ta chỉ là khách không mời
Hồn ta thoát xác rong chơi, còn họ khoác áo hong phơi
Tựa như 2 đường song song, tuy không cắt cũng không rời
Thừa hiểu ta là kẻ sớm lạc bước trong đời
Mong đợi gì khi ta chỉ là khách không mời
Hồn ta thoát xác rong chơi, còn họ khoác áo hong phơi
Nếu ta có bước song song.......... vẫn không lời
Thừa hiểu ta là kẻ sớm lạc bước trong đời
Mong đợi gì khi ta chỉ là khách không mời
Hồn ta thoát xác rong chơi, còn họ khoác áo hong phơi
Tựa như 2 đường song song, tuy không cắt cũng không rời
Thừa hiểu ta là kẻ sớm lạc bước trong đời
Mong đợi gì khi ta chỉ là khách không mời
Hồn ta thoát xác rong chơi, còn họ khoác áo hong phơi
Nếu ta có bước song song.......... vẫn không lời
Đêm, những khối sầu khiến mắt ta đục ngầu
Ta ưa khoảng tối mầu nên đến sáng ta lại gục đầu
Ta ưa khoảng tối mầu nên đến sáng ta lại gục đầu
Thừa hiểu ta là kẻ sớm lạc bước trong đời
Mong đợi gì khi ta chỉ là khách không mời
Mong đợi gì khi ta chỉ là khách không mời
Hồn ta thoát xác rong chơi, còn họ khoác áo hong phơi
Tựa như 2 đường song song, tuy không cắt cũng không rời
Tựa như 2 đường song song, tuy không cắt cũng không rời
Post A Comment: