Gửi vợ - Kiên

Share it:


tặng em, tặng các thầy ở đại đội 8, đại đội 9 và các bạn tôi ở trại quân sự Sơn Tây.
1 tháng học quân sự, mình sống và học tập như người lính.
nhớ người yêu kinh khủng.
rồi mình tự hỏi người ta đi bộ đội hàng tháng trời mới về, vài hôm lại đi, người ta có nhớ vợ không?
Sơn Tây, 25 tháng 6 năm 2017
Em,
Xin lỗi em!
Anh chẳng thể cùng em chuyện trò mỗi đêm. Chẳng thể nhìn nhau mỗi tối. Và tin nhắn cuối ngày, anh chưa kịp trả lời. Anh bây giờ điên mất rồi! Sáng sớm 5h, anh thức dậy trước mặt trời. 6h ăn tối, đầu mang nón cối. Nằm giữa trưa hè, quần áo xanh lè, anh nhìn ngày trôi.
Đời lính xa nhà chẳng có điều hòa. Chỉ có cây đàn cùng anh hát ngân nga. Thì biết sao giờ? Tổ Quốc đang chờ thì làm gì có thì giờ mộng mơ?
Cho dù thiếu bóng em, anh vẫn mơ về môi em dịu dàng mỗi đêm. Anh nhớ em cười trong sáng. Anh nhớ mắt nâu mơ màng. Nhớ em nhiều vô vàn!
Đời lính xa nhà chẳng có điều hòa. Chỉ có cây đàn cùng anh hát ngân nga. Thì biết sao giờ? Tổ Quốc đang chờ thì làm gì có thì giờ mộng mơ?
Nhiều lúc yếu lòng, làm điếu Thăng Long, chợt nhớ gia đình lại ngồi khóc một mình. Nhủ lòng cố gắng, rồi ngày đầy nắng, ta sẽ về với người chờ mong.
Em,
Xin lỗi em!
Để em chờ một mình giữa quán quen. Ngủ yên em nhé, một giấc sâu!
Và khi mặt trời lên cao, anh sẽ về với em!
Kiên.

Share it:

Hot Music

Post A Comment: