Mẹ à, con đã qua rồi cái tuổi hai mươi...

Share it:


Mẹ à,
con qua rồi cái tuổi đôi mươi
nhưng vẫn khóc,vẫn cười như trẻ nhỏ
cuộc sống này nhiều khi thật khó
có bao giờ con muốn chọn gió giông?
Mẹ bảo con sắp phải lấy chồng
đã lớn tồng ngồng,đâu mười ba mười bốn
mà vẫn cứ ngu ngơ như đứa ngợm
ra đời rồi thì phải biết khôn hơn
Nhưng chả hiểu sao con vẫn cứ hay buồn
con đã chẳng nghĩ đời bon chen thế
chẳng nghĩ nó lại khác xa quá nhiều với vòng tay mẹ
ấm áp hơn cơ,chẳng lạnh lẽo thế này
Con từng ước mình được làm mây
bay qua năm tháng không có gì lo nghĩ
nhưng đó chỉ là ước mơ của một thời ấu trĩ
nhiều lúc giờ đây nghĩ lại vẫn buồn cười
Con đã đi nhiều nơi
đã khóc -cười,đã gặp nhiều gương mặt
có tươi vui,có buồn đau hiu hắt
có chân tình và có cả dối gian
Cuộc đời này thật sự rất đa đoan
chẳng đơn giản như quả cam,quả khế
chẳng giản đơn như ngôi nhà con vẽ
mái ngói luôn hồng,cửa sổ luôn xanh
Dẫu mẹ mong con luôn gặp ngọt lành
dù bão tố cũng thay bằng xanh mát
nhưng nếu tất cả nhẹ nhàng như câu hát
con đã chẳng buồn mà trách móc,thở than

Con của mẹ mỗi lúc một đa đoan

mỗi lúc một nghĩ về những điều còn-mất

cuộc đời ngoài kia vẫn đi về tất bật
những nỗi phiền lo vẫn rất thật,rất buồn!
Share it:

Image

note

Post A Comment: